Chương 4: Bỏ lại tất cả để về bên anh
Cô bước vào nam lập nghiệp, cô học thêm bằng kế toán, nhờ quen biết cô thuận lợi xin được việc tại một công ty tư nhân do một chú đồng hương mở. Cô đổi số, không muốn liên lạc với anh, cô phải bắt đầu lại, tìm kiếm một gia đình thuộc về mình. Cô cũng được dì giới thiệu cho một số người đàn ông tốt, có điều kiện, nhưng các mối quan hệ không kéo dài được bao lâu, cô không thể có hứng thú đối với họ. Thế nhưng nhưng mỗi khi đêm về, nỗi nhớ anh lại dày vò, cô thấy mình thật vô dụng, muốn quên một người lại càng thấy nhớ, biết là không thể yêu, lại cứ yêu. Một năm sau, cô nhận được điện thoại của anh.
“Em khỏe không? Ở trong đấy tốt chứ?”
“Hoàn hảo, thế anh thế nào?” Cô cố gắng nói chuyện bình thản, lại thấy anh trầm mặc, anh nói:
“Nga. Anh ly hôn rồi.” Cô như bị sét đánh giữa trời quang, cảm thấy nhiệt độ hôm nay thật khác thường nên cô bị hồ đồ rồi. Như nhận ra cô bị sốc, anh lặp lại: “Anh ly hôn rồi.”
“Bao giờ?” Cô nặng nề hỏi.
“Nửa năm trước.” Anh lạnh nhạt trả lời.
“Tại sao?”
“Bởi vì căn bản anh và cô ấy không yêu nhau. Trong lòng anh có một người khác, cô ấy cũng vậy. Cô ấy mới lấy chồng hai tháng trước.”
“…” cô im lặng, cô hiện tại không biết nói gì. Nói cô có vui không, đương nhiên vui, nhưng lại có một thứ trốn tránh mơ hồ không hiểu đang nảy sinh trong lòng.
“Về với anh đi, anh yêu em.”
Cho dù cô có hàng vạn câu hỏi, có vô vàn thắc mắc, nhưng hơn thế cô biết cô yêu người đàn ông này, cô đã bỏ lỡ anh một lần, cô không muốn thêm một lần vuột mất, những đêm cô đơn không có anh cô thật không muốn trải qua nữa, dù có bị mắng ngu ngốc, không có chí tiến thủ, cô cũng bằng lòng chấp nhận, chỉ cần có thể ở bên anh thì chẳng có gì tiếc nuối.
Bỏ mặc tất cả sự cố gắng, cô lên xe hoa về làm vợ của anh, anh đã nói “Anh yêu em. Anh yêu em từ rất lâu rồi.”
Hạnh phúc tràn ngập trong tim.
Sáu năm sau, tối.
Một gia đình bốn người, nhìn bé trai năm tuổi chạy quanh giường, cô cau mày quát: “An không chạy nữa, để cho em nó ngủ.” Liếc bé gái đã được ba tháng trên tay, lại nhìn cậu bé con đang mím miệng, trên mặt non nớt hiện lên chút chống đối, cô đang nghĩ biện pháp dạy dỗ, đúng lúc anh vào, nghiêm khắc nhìn cậu bé con: “An, lại không nghe lời mẹ?” Lúc này cậu bé lo sợ, ngoan ngoãn nằm xuống. Cô nhìn anh trách: “Nhìn xem nó thật bướng giống anh.”
“Anh tưởng giống em chứ, xét về bướng ai bằng em.” Anh cười cười nói.
Cô cười rạng rỡ với anh, đây là gia đình của anh và cô.
Hạnh phúc đôi khi cần một sự chờ đợi, và chờ đợi để có được hạnh phúc.