Chương 6:

 

Đoạn đường tiếp Đoan Nhất đánh ngựa, A Tú và Đoan Nhị đều vào trong xe ngồi. Kĩ thuật đánh xe của Đoan Nhất khá tốt, ít nhất hơn ta, xe ngựa nhanh chóng chạy vào trấn trước trời tối. Ba người chọn một bàn ngồi, gọi ít đồ ăn lên, trong lúc ngồi chờ, A Tú quay sang Đoan Nhất nói:

-  Vào trấn rồi, các ngươi có ý định gì không?

-  Thế còn huynh thì sao?

-   Ta à, định đi Nam Dương thành.

-  Tốt chúng ta đi cùng huynh được không? – Đoan Nhất quay sang trao đổi ánh mắt với đệ đệ, sau đó nhìn nàng mong chờ nói – Ta và đệ đệ có thể đánh xe cho huynh, hai chúng ta có công phu sẽ giúp đỡ huynh được nhiều.

- Được rồi. – Nghe hai người nói cũng có lý, dù sao nàng cũng là nữ nhân là điều không thể thay đổi, chỉ có điều nghĩ đến có thêm hai cái miệng ăn cơm chùa là A Tú lại xót xa cái túi tiền của nàng, xem ra phải nhanh chóng đến Nam Dương thôi.

Tiểu nhị rất nhanh mang đồ ăn lên, ba bát cơm, ba cái bánh bao, một bát thịt, một đĩa rau xào và một bát canh. A Tú nhìn Đoan Nhất, Đoan Nhị ánh mắt nhìn đồ ăn chằm chẳm nói:

-  Ăn đi, có thực mới vực được đạo.

-  Được.

Đoan Nhất và Đoan Nhị thấy A Tú cho phép cũng không khách sáo nữa, ăn như gió cuốn mây tan. A Tú thì ngược lại, ăn được hai miếng thì nàng không ăn nữa mà xẻ bát cơm làm hai vào bát của Đoan Nhất, Đoan Nhị, thấy cả hai kinh ngạc nhìn nàng đầy cảm động. A Tú ngượng ngùng nói:

-  Không phải ta làm cao, mà đồ ăn gia vị thật khó ăn, còn không bằng ăn bánh bao. – Nàng nói thật nhưng mà hai tiểu tử không biết nghĩ gì, ánh mắt phức tạp  nhìn nàng. Đoan Nhị vốn không thèm nói chuyện lại ngẩng mặt lên nhìn nàng nói:

-  Cảm ơn. – Sau đó lại vùi mặt vào ăn nốt cơm, nhưng lần này cả hai ăn chậm lại không ít, xem ra cũng đỡ lo bị đau dạ dày.

A Tú ăn bánh bao, uống trà nhàn nhã quan sát xung quanh một chút. Bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào hai đoàn người, một đoàn có ba nam nhân đầu đội đấu lạp, không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn ra được quần áo mặc đều là vải tốt, xem ra là người có địa vị. Đoàn sau có hai người, một nam một nữ, nam thì mặt mày dữ tợn, nữ thì xinh đẹp lẳng lơ, nhìn là biết không phải người tốt. Vấn đề đau đầu bây giờ là quán trọ có sáu bàn thì đã có bốn bàn có người, đoàn ba nam nhân vào trước cũng chiếm một bàn, hai người kia sau khi quan sát một hồi thì quyết định đi đến bàn của ba người. Xem ra có rắc rối, A Tú vừa cảm thán thì hai người họ cũng đã đến bên bàn nàng, tên nam nhân tỏ ra hung dữ há miệng định nói, chưa đợi chúng nói gì, A Tú đã quay sang nhìn Đoan Nhất, Đoan Nhị hỏi:

-  Ăn xong chưa?

- Ừm, xong rồi. – Đoan Nhất cũng đã để ý, thấy A Tú hỏi liền nói, rồi quay sang nhìn Đoan Nhị, Đoan Nhị còn đang miệt mài chiến đấu, nghe đại ca nói thế liền kháng nghị:

-  Đệ còn chưa no đâu mà. – Nói xong lại vội vàng gắp thịt còn lại vào bát ăn.

-  Thôi, trời đánh còn tránh miếng ăn, chỉ còn hai ba gắp để Đoan Nhị ăn hết đi, không ăn đủ no làm sao có sức. Ăn từ từ thôi, ăn vội vàng sẽ đau dạ dày đấy, ta cũng không muốn tốn phí chữa bệnh cho ngươi đâu. Xã hội này thật là chỉ vì miếng cơm cũng phải tranh dành, xem đi người so với người càng tha hóa rồi. Ta nói ngươi ăn từ từ thôi mà Đoan Nhị, có chó đuổi theo ngươi đâu mà ngươi ăn như gió thế. Đây uống miếng canh cho thuận họng.

Chờ Đoan Nhị ăn xong A Tú cũng quay sang nhìn đôi nam nữ đang đen mặt, ngực phập phồng cố gắng hít sâu, xem ra thiếu dưỡng khí, mắt trợn lên nhìn nàng, nữ nhân còn một tay che ngực một tay chỉ vào A Tú có vẻ như tế bào ngôn ngữ bị tắc nghẽn. A Tú làm như thể vừa nhận ra, cười nói với nàng:

- A, sao hai vị lại đứng bên cạnh bàn ta thế, à xem ra không có chỗ ngồi, tiểu nhị đến thu dọn bàn cho hai vị khách nhân này, chúng ta dùng xong bữa rồi. Thật là sao không nói sớm dù sao bàn cũng rộng đủ thêm hai người ngồi mà, mà chắc hai vị cũng không thích ngồi chung, cũng không giục ta một cái, để hai vị đứng cạnh nhìn chúng ta ăn mà ta thấy thật khó chịu, ai mà thích đang ăn mà bị người nhìn chằm chằm chứ. Thôi hai người ngồi xuống ăn đi, chúng ta cũng phải lên phòng rồi, một ngày đi đường thật mệt nhọc nha. Đoan Nhất, Đoan Nhị đi thôi. Tiểu nhị còn ngây ra làm gì, mau dẫn chúng ta đi nhận phòng.

-  Vâng. – Đoan Nhất, Đoan Nhị nín cười đáp ta.

-  Ha ha ha.

A Tú nói liên thanh không để cho hai kẻ kia nói được lời nào, xoay người tính dẫn Đoan Nhất, Đoan Nhị đi, không ngờ một tiếng cười cất lên làm nàng theo bản năng liếc về phía đấy, là một trong ba người đội đấu lạp, hắn lúc này cùng hai người khác đều bỏ đấu nạp xuống, xin thứ cho nàng máu hiếu kì lên não, không nhịn được dừng bước muốn xem ở dưới lớp vải là một khuôn mặt thế nào. Không làm A Tú thất vọng hắn quả nhiên rất tuấn mĩ âm nhu, hai nam nhân bên cạnh cũng rất thanh tú nhưng đứng cạnh hắn như thể đèn dầu thắp cạnh đèn điện, làm người ta lãng quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương.