Chương 7:
Trong ánh nến, hắn càng trở lên mờ ảo, làm mọi người càng nhịn không được nhìn hắn vài lần, kể cả cô nàng lẳng lơ cũng không còn tâm tình để ý đến A Tú nữa. Thu hồi ánh mắt, A Tú đối với Đoan Nhất, Đoan Nhị nói:
- Đi thôi.
- Huynh đài xin dừng bước, gặp nhau là có duyên, không biết huynh có thể cho tại hạ mặt mũi cùng uống một chén trà không? – Mỹ nam nhìn A Tú đầy ý cười nói. Đối với mỹ nam A Tú có tâm thưởng thức nhưng không có tâm kết giao, hơn nữa nhìn hắn là biết thân phận không tầm thường, nàng cũng không muốn có rắc rối gì trong cuộc sống cổ đại này.
- Đa tạ công tử, có câu hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, chỉ là bèo nước gặp nhau một lần, ta cũng không muốn trèo cao.
- Hừ, công tử ta coi trọng ngươi, còn không biết là phúc tu ba kiếp mới được, thật không biết điều. – Một trong hai người đi theo tức giận nhìn A Tú nói. Tên mỹ nam có vẻ lần đầu bị cự tuyệt chỉ thấy hắn cau mày thấy tùy tùng của mình nói, cũng im nặng không nói gì.
- Đa tạ ưu ái, tại hạ được sủng ái mà lo sợ. – Thấy bọn họ không tôn trọng mình A Tú cũng lười thể hiện, liền lạnh nhạt nói. – Vẫn là phúc khí của ta thấp, quý công tử đây có thể kết giao với mọi người ở đây, ta nghĩ không ít người đã tu phúc mười kiếp. – Nói xong không quên quét mắt về phía cô nàng lẳng lơ bộ dáng mê trai.
- Ngươi...
- Thanh Y, không được vô lễ, mau xin lỗi. – Mỹ nam tỏ vẻ tức giận nhìn sang người tên Thanh Y nói. Hừ bây giờ mới nói, nhưng ấn tượng của A Tú về hắn cũng đã xấu đi rồi, nàng nhìn hắn nói:
- Công tử không cần phải thế, là tùy tùng của ngài cũng không phải của ta, ta cũng không có tư cách nhận lời xin lỗi này. Xin thứ kẻ bất tài không bồi tiếp.
Ta dẫn Đoan Nhất, Đoan Nhị về phòng, cũng không thèm để ý đến những “người qua đường”.
Ngoài sảnh, Mộ Dung Vô Song híp mắt nhìn theo đến khi không thấy bóng người mới thu hồi lại nhìn Thanh Y, Thanh Lục nói:
- Thanh Y cho người đi điều tra, ta muốn biết tất cả về hắn.
- Dạ công tử. – Thanh Y đáp ứng.
- Công tử hắn ta thật vô lễ, tại sao người.. – Thanh Lục khó hiểu nhìn chủ tử nhà mình.
- Hắn rất thú vị. – Ánh mắt thâm thúy, nghĩ về người vừa rồi, vốn nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng càng nhìn nhiều càng thấy hắn đặc biệt, khí chất lãnh đạm, xa cách, tách biệt xung quanh, tựa như tất cả trong mắt chỉ là phù du, không dính hồng trần, thậm chí nhìn về mình cũng như nhìn một kẻ qua đường, bộ đồ vải bố và khuôn mặt bình thường cũng không che nổi khí chất của hắn. Mộ Dung Vô Song cười tà mị, lẩm bẩm nói – Ta sẽ khám phá ngươi, thật làm cho người khác tò mò. – Nói xong híp mắt lạnh lẽo về phía đôi nam nữ bộ dạng mê đắm nhìn hắn, lạnh nhạt nói. – Đừng để ta thấy bọn chúng lần nữa. – Xong cũng đứng dậy lên lầu.
- Dạ. – Thanh Y, Thanh Lục cũng đáp.
A Tú ngồi trong phòng mà lạnh run, không biết mình dính phải rắc rối. Phòng trọ khá thiếu, màn nàng lại tiếc tiền nên rất hiển nhiên nàng cùng hai nhóc nhỏ kia thuê một phòng. Chỉ đệm chăn ở dưới đất A Tú liếc bộ mặt không cam lòng của hai nhóc:
- Hừ các ngươi đang ăn nhờ ở đậu ta đấy, ta là người nghèo, không có tiền thuê phòng cho hai ngươi, một phòng này một đêm cũng là nửa lạng bạc nha, bây giờ các ngươi chỉ có một lựa chọn thôi.
- Giường cũng đủ hai người mà, ngươi có thể cho Đoan Nhị ngủ cùng. – Đoan Nhất liếc nhìn nửa phía trong giường nói.
- Hừ ta không có thói quen ngủ chung, với lại hai ngươi là anh em phải có tinh thần có nạn cùng chịu chứ. Như vậy đi, ta mệt rồi, đi ngủ trước.
Nói xong thật không khách khí lăn ra giữa giường ngủ. Đoan Nhất liếc A Tú rồi kéo đệ đệ xuống nói:
- Thôi, hai huynh đệ chúng ta cùng ngủ, có đệm còn hơn ngủ ở dưới đất.
- Không biết theo nàng có cái gì tốt, nếu có thể trở về thì ... – Đoan Nhị tức giận nói. Đoan Nhất thấy Đoan Nhị nói quá lố đột nhiên quát lên:
- Đệ đệ.
- Được rồi đệ biết rồi.
Nói xong hai huynh đệ cũng đi ngủ, A Tú cũng để nguyên quần áo ngủ say.