Chương 8:

 

Hôm sau tỉnh dậy sớm, A Tú và Đoan Nhất, Đoan Nhị ra sảnh ăn sáng rồi lên đường. Ngồi một mình trong xe ngựa nhàn quá đâm buồn chán, A Tú đành vén rèm xe ngó đầu ra ngoài, chỉ thấy một màu xanh của cây cối, thật vô vị, ta quay ra bắt chuyện với Đoan Nhất, Đoan Nhị:

-   Từ đây đến Nam Dương còn đi qua bao xa nữa?

-  Đi khoảng năm ngày là đến? – Đoan Nhất nói.

- Nhìn ngươi có vẻ tay giang hồ lão luyện, thế mà đến đường còn không biết, thật không hiểu nổi. – Đoan Nhị nghiêng mắt nhìn A Tú đầy chấm hỏi.

- Hừ, đây gọi là người tài tùy từng chỗ, thông minh của ta là có chọn lọc. – A Tú nhìn Đoan Nhị vẻ ngươi thật thiếu hiểu biết – Như ngươi nè, ngoại trừ đánh ngựa giỏi thật không biết thông minh chỗ nào?

-   Ngươi là ý gì? – Đoan Nhị căm tức nhìn A Tú nói.

-  Sự thật mất lòng, nhưng mà ta không thể không nói, nhìn ngươi thế này phải có người khai sáng mới được. – A Tú làm ra vẻ tiếc hận, bỗng có tiếng cười vang lên:

-  Ha ha ha, nói hay lắm. Không ngờ ngươi là người thú vị như thế. – Vừa nói ba con ngựa liền lướt đến bên xe A Tú, người nói nghiêng xuống nhìn nàng cười không phải mỹ nam hôm qua thì là ai. Nói thật A Tú không thích cùng người khác nói chuyện, nhưng cũng có người không nhịn được.

- Hừ, chuyện của chúng ta sao ngươi lại xen vào? – Đoan Nhị tức khí nói A Tú không được, sẵn có một cái bia không khách khí tỉa ngay.

-  Hừ, công tử nhà ta nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, một cái người hầu sao dám xen vào. – Thanh Y lập tức lên giọng trừng Đoan Nhị.

- Công tử khách khí rồi, Đoan Nhị cũng không phải người hầu của ta. – Ta khó chịu nói, Đoan Nhất, Đoan Nhị lập tức đưa cho A Tú một cái nhìn cảm động.

-   A, thật xin lỗi, thì ra là huynh đệ của huynh. – Mỹ nam cười nói.

-  Cũng không phải huynh đệ. – A Tú không khách khí dội gáo nước lạnh vào hai huynh đệ họ Đoan.

-   Vậy, hai vị đây là? – Mỹ nam tò mò nhìn hai người cạnh ta.

-  Hai người họ à, là người phụ thuộc ta. – Ta vừa nói xong cả năm người đều trừng ta, Đoan Nhị nôn nóng nhất hỏi:

-  Có gì khác với người hầu chứ?

-  Tất nhiên, ngươi không thấy tên khác nhau à? – Ta nhìn Đoan Nhị vẻ ngươi thật ngu ngốc.

-  Ha ha, huynh đài thật là người làm ta muốn kết giao. – Mỹ nam chắp tay với nàng nói – Tại hạ xin tự giới thiệu, tại hạ là Mộ Dung Vô Song, đây là hai người phụ thuộc vào ta Thanh Y và Thanh Lục.

-  Ngươi là Mộ Dung Vô Song, Vô Song công tử. – Đoan Nhất kinh ngạc nhìn Vô Song.

- Không ngờ chúng ta lại được gặp Vô Song công tử. – Đoan Nhị cũng ngạc nhiên đánh giá lại mỹ nam.

-  Chỉ là một ngoại hiệu thôi. – Mộ Dung Vô Song khách khí nói, nhưng cũng khá tò mò bởi vì thấy hai hai anh em họ Đoan biết mình nhưng ngoại trừ ngạc nhiên lại cũng không có biểu hiện gì khác.

-  Chẳng nhẽ hắn rất nổi tiếng sao? – A Tú mờ mịt hỏi Đoan Nhất.

-  Không thể nào chẳng nhẽ ngươi chưa từng nghe qua danh tiếng Vô Song công tử? – Đoan Nhất nhìn nàng như quái vật – Thật không biết ngươi từ cái vùng nhà quê nào ra nữa?

- Hừ, lão tử vốn không phải người thường, có gì tài giỏi chứ, danh tiếng lão tử muốn nổi tiếng không phải dễ như trở bàn tay. – A Tú không khách khí trợn mắt nhìn Vô Song nói.

-  Ồ, ngươi làm thế nào? – Mộ Dung Vô Song hứng thú nhìn A Tú.

-  Ta sao phải nói với ngươi? – A Tú trừng mắt nhìn Mộ Dung Vô Song rồi quay sang Đoan Nhất hỏi – Mà ngươi nói cho ta biết, hắn rất có bối cảnh sao?

- Mộ Dung Vô Song vốn là đại công tử gia tộc Mộ Dung, hiện nay là gia chủ. Gia tộc Mộ Dung là một trong bát đại gia tộc võ lâm, từ khi hắn lên làm gia chủ đã đưa Mộ Dung gia thành gia tộc đứng đầu, được mệnh danh là đệ nhất công tử.

-  Chỉ là được mọi người ưu ái thôi. – Mộ Dung Vô Song cười nói, một bộ khiêm tốn.

-  Chà, xem ra ngươi cũng có chút tài năng. – A Tú không tiếc khen một chút nhưng sao vẻ cười của hắn lại cứng đờ thế.

-  Chút tài năng, hừ ngươi coi ngươi là cái gì? Hừ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà dám nói chủ tử như vậy. – Thanh Y tức giận lườm nàng.

-  Thanh Y huynh nói đúng. – A Tú cau mày làm ra vẻ suy nghĩ.

-  Hừ, coi như biết điều. – Thanh Y đắc ý nói.

-   Không phải, là do ta khiêm tốn nha, không để ý đến danh hiệu phù du, xem ra ta cũng phải lập chút danh tiếng mới được, chứ người đa tài đa nghệ như ta thì không có chút danh tiếng sẽ làm tài năng hao mòn. – A Tú thật không khách khí tự kỉ một phen bị nhận lấy ánh mắt tập thể khinh bỉ.

-   À, không biết A Tú đệ định đi đâu? – Hồi thần lại, Mộ Dung Vô Song hỏi nàng.

-  Ta đi Nam Dương. – A Tú cũng quay sang nhìn hắn nói, mỹ nam mà, có cơ hội vẫn ngắm nhiều chút.

-   Đệ đến đấy làm gì?

-   Không phải có cái đại hội nấu ăn sao, nghe nói giải nhất được năm trăm lượng, ta muốn đi thi.

-   A, đệ có thể nấu ăn. – Mộ Dung Vô Song cùng cả bốn người kia kinh ngạc nhìn nàng.

-   Hừ, có gì lạ, ta đây cái gì mà chả biết, đơn giản như nấu ăn thì có gì lạ. - A Tú khó chịu.

-  Vậy ngươi biết võ công không? – Đoan Nhị không khách khí vạch trần nàng, xem ra là đố kị người tài như nàng đây mà.

-  Ách, tương lai ta sẽ biết. – Nàng không ngại mặt dày hơn chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương.