Chương 9:

 

Năm ngày đi này có thêm ba người Mộ Dung Vô Song đi cùng làm quãng đường cũng không trở lên nhàm chán, A Tú cũng hiểu biết thêm về bốn người. Mộ Dung Vô Song là công tử thế gia, đã quen ở cao được mọi người ngưỡng mộ, bản tính cao cũng không thể trách, nhưng tiếp xúc lâu A Tú thấy hắn quả là một mỹ nam nhìn lúc nào cũng ấm áp ôn hòa, điển hình của giả trư ăn thịt cọp, ai biết đằng sau nụ cười kia là toan tính gì, chỉ cần không tính nàng vào là ổn. Đoan Nhất sau khi được A Tú cho phép tắm rửa thay đồ cũng hiện ra là một mỹ thiếu niên trầm lắng, Đoan Nhị lại trái ngược hẳn, quả là một kẻ tuy đẹp trai nhưng lại nóng tính, như A Tú nhận xét là trí thông minh tỉ lệ nghịch với khuôn mặt. Thanh Lục thì lúc nào cũng trầm mặc theo sau Mộ Dung Vô Song, cả ngày cũng chỉ phun ra được một hai câu, còn Thanh Y quả là một đôi với Đoan Nhị suốt ngày hai tên như chó với mèo.

Xe ngựa đang đi đột ngột dừng làm cho A Tú đang gật gù lăn luôn xuống sàn, nàng tức khí rống lên với Đoan Nhất:

-  Đoan Nhất, ta thù oán với ngươi sao, dám oán toán ta.

-  Ta không cố ý, chẳng qua ngươi tự ra đây xem đi. – Nghe Đoan Nhất cười khổ.

A Tú nhìn đau ló đầu ra, nhìn thấy mười tên lưng hùm vai gấu, cầm đao kiếm chặn đường, ta không khỏi nhìn sang Đoan Nhất hưng phấn hỏi:

- Gì đây? Không phải vận khí chúng ta tốt quá chứ, thế mà gặp đạo tặc. – Vừa nói vừa quay sang đánh giá nhóm đạo tặc, xem ra mấy vị huynh đệ này làm ăn cũng khá tốt, quần áo cũng là vải tốt. Đại ca đạo tặc cũng bắt đầu giơ thanh đao chỉ đoàn người, giọng nói đầy sát khí nói:

- Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua thì bỏ lại tiền tài chúng ta tha mạng cho.

A Tú rất hứng thú nhìn đạo tặc đại ca, thấy quanh nàng không ai nói gì, mới quay ra thấy cả bọn Đoan Nhất, Đoan Nhị và Mộ Dung Vô Song đều đang nhìn nàng bộ dạng hứng thú xem kịch. A Tú trợn mắt, đành nhìn đạo tặc đại ca nói:

-  Ta xem người vô sỉ nhưng chưa thấy ai vô sỉ như các ngươi. – Thấy cả đoàn mã tặc khó hiểu nhìn A Tú, nàng tỏ vẻ tiếc hận nói – Mấy người các ngươi nhìn xem, quanh đây chỗ có cây cũng là tự mọc, đường cũng đã làm cả trăm năm, các ngươi lại không biết mặt dày lại tự nhận của mình, nói ra miệng không thấy xấu hổ. Lại nói, nếu là các ngươi làm ra vậy há chẳng phải các ngươi không phải người mà là yêu tinh biến hình, mà đã là yêu tinh lại không có việc gì đi cướp bóc nói ra không phải tổ tiên bọn ngươi chết cũng có thể đội mồ sống dậy. Nếu các ngươi làm người thì tôn chỉ cướp bóc cũng nên thay đổi, làm cướp cũng phải có tôn nghiêm, không lên đổi trắng thay đen, cướp cũng phải quang minh chính đại.

-  Hừ, ngươi dám nói chúng ta là yêu tinh, không phải người, lại dám mắng chúng ta là kẻ vô sỉ. – Có lẽ văn chương phong phú làm đại ca đạo tặc chỉ có thể tiếp thu ý mấu chốt.

-  Ta nói ngươi cũng quả nhiên thông minh, lời hay nghe không ra lại cố tình để ý ý mắng của người khác. – A Tú nhìn đạo tặc đại ca lắc lắc đầu.

- Ngươi... – Mặt đại ca đạo tặc biến đen, tức khí rống - Hừ đồ thư sinh mặt trắng, bớt nói nhảm, nếu không giao hết tiền đừng thì chúng ta động thủ.

- Ngươi xem, ngươi xem con người ta có lòng tốt nhắc nhở lại không cảm động thì thôi lại mắng ta, làm người phải phúc hậu nha, cướp được rồi, lại đánh chủ ý cướp hết của chúng ta. Ngươi chưa nghe câu càng tham càng thâm à? Nhìn ngươi vừa xấu vừa thiếu trí tuệ không phải là yêu tinh cóc, chồn gì chứ? - Nói xong A Tú quay sang Vô Song công tử vẻ hiển nhiên nói - Thôi yêu tinh kiểu này ta tin rằng Vô Song huynh có thể tự mình xử lý nhỉ? Ta cũng đã mất công tốn bao nhiêu nước bọt mà không thể khai thông được, thật là lãng phí tế bào thần kinh.

-  Ha ha - Vô Song công từ vừa cười vừa nhìn A Tú, cũng không chấp nhặt nàng, quay đầu nói với 2 tùy tùng - Thanh Y, Thanh Lục giải quyết nhanh đi.

Mộ Dung gia không hổ là đệ nhất thế gia, ngay cả hai tùy tùng võ công rất giỏi, xem ra Mộ Dung Vô Song võ công chắc chắn thuộc hàng cao thủ, xem ra chỉ trong chốc lát là xong. A Tú bất động thanh sắc đánh giá. Mộ Dung Vô Song liếc A Tú cười nhạt nói:

- A Tú đệ thật biết tính toán, toàn bộ việc lại kêu vi huynh bỏ sức.

- Biết làm sao, ai bảo huynh là người của giang hồ gia tộc, đâu như chúng ta trói gà không chặt. Lại nói quân tử động khẩu không động thủ mà.

-    .... – Mộ Dung Vô Song khuôn mặt biến đen.

- Ha ha ha. – Đoan Nhị không khách khí cười to, Đoan Nhất cúi đầu nhưng nhìn bả vai run run tiết lộ hắn đang cố nhẫn cười. A Tú không khách khí vỗ vai Đoan Nhất nói:

-  Đoan Nhất à ngươi không nên nhẫn nhịn quá, phải như Đoan Nhị này, cười thoải mái như vậy chính là quang minh chính đại cười trên sự đau khổ của người khác, còn ngươi nhẫn nhịn lại thấy là ngươi một bụng thối, cẩn thận lại đường chính không ra lại ra đường khác. Nói thật xe ngựa hơi nhỏ ta chịu không nổi.

- Ha ha ha. – Lần này đến lượt Mộ Dung Vô Song cười to, còn hai anh em họ Đoan thì đen mặt. – Thật không nói nổi ngươi, quen biết ngươi không biết là may mắn hay bất hạnh đây.

- Cái gì là may với không may chẳng qua là do áp đặt, chưa nghe câu gặp phúc trong họa à? Ta là cái phúc tinh nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương.